CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu anh nói anh yêu em


Phan_15

Đồng Phi Phi về tới công ty mới biết Hứa Lâm không nói sai, cả phòng kế hoạch thực sự đang ở trong giai đoạn tập trung cao độ, đặc biệt là Mạnh Tuần. Lúc đầu, cô thấy cửa phòng làm việc của Mạnh Tuần đóng im ỉm, cho rằng anh vẫn chưa đến công ty, sau mới biết anh đã họp cả buổi sáng.

Buổi trưa, Hứa Lâm gọi Đồng Phi Phi cùng đi ăn, cô lắc đầu nói: “Cậu đi đi, mình mang cơm trưa, bây giờ cố gắng làm xong hồ sơ cho kịp thời gian.”

“Ừm, được, vậy mình đi nhé!” Hứa Lâm một mình đi ăn, va phải Tiểu Trương, thư ký của Mạnh Tuần, hai người họ cùng đi đến nhà ăn.

Đồng Phi Phi xử lý xong tập hồ sơ, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vươn vai, đúng lúc Mạnh Tuần từ trong phòng làm việc bước ra, bộ dạng mệt mỏi, trong tay cầm một chiếc cốc, đi vào phòng trà. Cô nhẹ nhàng theo Mạnh Tuần vào phòng trà, thấy Mạnh Tuần đang đổ cà phê vào cốc, bèn nói: “Anh ăn trưa chưa?”

Mạnh Tuần nghe thấy tiếng nói bèn quay đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Phi Phi? Sao em lại tới đây?”

Đồng Phi Phi không trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Bụng đói, uống cà phê rất hại dạ dày, anh còn muốn để bị xuất huyết dạ dày lần nữa sao?”

Mạnh Tuần cười nhạt: “Không có cách nào, mệt quá, lười đi ăn. Còn em? Ăn trưa chưa?”

“Em...” Đồng Phi Phi đang định nói em mang cơm đi nhưng chưa ăn, nhìn thấy bộ dạng của Mạnh Tuần, câu nói ấy biến thành: “Em vừa làm xong, vẫn chưa kịp đi ăn.”

“Sao em có thể không ăn trưa?” Sắc mặt Mạnh Tuần sa sầm.

Đồng Phi Phi không chút sợ hãi, nhìn anh, nhẹ nhàng trả lời: “Em cũng mệt, lười ra ngoài ăn.”

Mạnh Tuần ngây người, sắc mặt dịu dàng trở lại, ánh mắt tỏ rõ sự vui mừng: “Em thật là... Vậy chúng ta cùng đi ăn chút gì đó nhé?”

Đồng Phi Phi cuối cùng cũng khẽ cười, gật đầu.

Hai người vào một quán ăn nhanh, Đồng Phi Phi nói với Mạnh Tuần mình đã sắp xếp xong công việc của gia đình, phần lớn thời gian đều không có vấn đề gì, có thể đi làm bình thường, nhưng chiều thứ Ba và thứ Năm có thể phải đến muộn một chút.

“Em không cần phải khiến mình mệt như vậy. Không phải anh đã nói, để em ở nhà yên tâm chăm sóc mẹ sao?” Mạnh Tuần nhìn rõ khuôn mặt Đồng Phi Phi đã gầy đi, khẽ cau mày.

“Em vẫn ổn. Bây giờ mẹ em cũng đỡ nhiều, thực sự em ở nhà cũng chỉ giúp mẹ nấu cơm, giặt quần áo, không mệt đâu. Bây giờ công ty bận thế này, em xin nghỉ lâu cũng không ổn.”

“Có gì không ổn? Anh không có ý kiến, em sợ gì chứ?”

“Chính là vì em không thích như vậy.” Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần không hiểu, bật cười. “Lúc đầu, vẫn như những lời anh nói, hy vọng em không vì mối quan hệ giữa anh và em mà dựa dẫm. Hôm nay, khi em báo với thư ký hết ngày xin nghỉ, nghe nói lần này anh giúp em xin nghỉ đều có lương? Thực sự anh cũng không cần phải làm như vậy, em xin nghỉ việc riêng, vốn không có lương, công ty chúng ta cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.”

“Cái này em đáng được nhận. Trừ ngày nghỉ trong năm em vốn được nhận, trước đây em làm thư ký chấp hành làm dự án lớn, tăng ca rất nhiều, lần nghỉ lần này cũng chỉ là bù lại số thời gian em đã làm trước đây. Công ty có tiền lệ như vậy hay chưa anh không cần quan tâm, việc của bộ phận chúng ta, anh nói được, nhân lực anh có thể bố trí được, em không cần phải lo lắng.”

Giọng Mạnh Tuần kiên quyết, Đồng Phi Phi cũng không có cách nào. Cô thấy bộ dạng Mạnh Tuần không dễ dàng thương lượng, đành thở dài, đổi chủ đề: “Em nghe nói dự án lần này chúng ta hợp tác rất nhiều với Mỹ, vậy thời gian này anh có phải đi công tác không?”

Mạnh Tuần nghe vậy, ngây người một lúc, mới lắc đầu nói: “Anh không cần đi, bên Mỹ cử một đại diện chuyên môn sang phụ trách dự án này.”

Đồng Phi Phi gật đầu, cô và bên phụ trách kỹ thuật công trình của Mỹ làm việc với nhau không nhiều nên cũng không hỏi tiếp. Mạnh Tuần thấy thần sắc Đồng Phi Phi nhợt nhạt, im lặng cúi đầu. Anh không biết sau này rốt cuộc cậu ta có tìm Phi Phi không, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, có lẽ cô không biết đại diện phía Mỹ cử sang chính là Hứa Nhiên.

Khi Hứa Lâm ăn cơm xong, trở về văn phòng, thấy Đồng Phi Phi không có ở văn phòng. Cô mở hộp cơm của Đồng Phi Phi, bên trong là một bát cháo, chưa ăn chút nào. Cô trấn tĩnh đậy nắp, nhớ đến lúc ăn cơm trưa Tiểu Trương luôn nói Thần Mặt Đen đối với Phi Phi rất tốt. Mặc dù có thể cho cô ấy nghỉ lâu như vậy mà vẫn trả lương, lúc đó cô cảm thấy rất ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến hai ngày trước, sau khi cô nói với Phi Phi, Mạnh Tuần nôn ra máu, Phi Phi lập tức ra ngoài, sau đó khi đổ nước ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Mạnh Tuần đã đứng dưới nhà, sau đó dẫn Phi Phi cùng ra ngoài. Lúc đó cô cảm thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra chỉ sợ giữa Phi Phi và Mạnh Tuần không đơn giản như vậy.

Một lúc sau, Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần người trước kẻ sau trở về, khi Hứa Lâm thấy Mạnh Tuần bước vào phòng làm việc, dường như không chú ý nhìn về hướng Phi Phi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Phi Phi thực sự yêu Mạnh Tuần, vậy anh trai cô cũng không có cách gì nối lại với Phi Phi nữa.

4

Chiều hôm đó, Hứa Nhiên đến công ty của Mạnh Tuần. Không ngờ anh vừa bước vào khu vực làm việc của bộ phận kế hoạch, liền bị Hứa lâm ngăn lại: “Anh? Sao anh lại chạy tới đây?”

“Anh đến tìm...” Hứa Nhiên vẫn chưa nói xong, liền bị Hứa Lâm vội vàng cắt ngang: “Phi Phi không có ở đây!”

Cô ghé mắt thấy cửa văn phòng Mạnh Tuần đóng chặt, ngầm vui mừng vừa hay Phi Phi bị Thần Mặt Đen gọi vào văn phòng làm việc, do đó cô vừa kéo Hứa Nhiên ra ngoài vừa nói: “Hơn nữa, nếu có ở đây, cô ấy cũng không muốn gặp anh, cần em nói rõ nữa sao?”

“Anh không phải đến tìm Phi Phi.” Hứa Nhiên bất lực nói. “Anh đến tìm Steven.”

“Tổng giám đốc Mạnh?” Hứa Lâm ngây người. “Anh tìm anh ấy có việc gì?”

“Lần này anh về nước công tác chính là vì dự án của công ty em. Hôm qua, anh và Steven đã hẹn hôm nay bàn bạc việc này.”

“Anh và Tổng giám đốc Mạnh rất thân? Anh về vì dự án của công ty em?” Hứa Lâm thực sự ngạc nhiên. “Thế sau này anh sẽ thường xuyên đến công ty em sao?”

“Cũng chưa chắc. Anh đến đây hay Steven đến văn phòng của anh đều được.” Hứa Nhiên miệng nói không phải tìm Đồng Phi Phi, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm xung quanh. “Phi Phi vẫn chưa đi làm sao?”

“Ừm, cô ấy không có ở đây.” Hứa Lâm hàm hồ trả lời, tiếp tục kéo Hứa Nhiên ra ngoài. “Tổng giám đốc Mạnh bây giờ cũng không rảnh. Em đang khát nước, anh mời em một cốc cà phê nhé!”

“Anh còn có việc...” Hứa Nhiên cảm thấy khó khăn.

“Có việc gì nói sau, cũng không mất mấy phút mà? Em là em gái của anh, anh rất hiếm khi về, mời em một cốc cà phê cũng không có thời gian sao?” Hứa Lâm bất chấp kéo Hứa Nhiên ra ngoài. Đùa chứ, ai biết Phi Phi lúc nào mới ra, để hai người họ gặp nhau mà được sao?

Hứa Nhiên nhìn cô em gái nài nỉ, chỉ có thể bất lực bị cô đẩy ra ngoài, trong lòng vẫn lầm bầm, Phi Phi cũng không có ở đây, cô ấy vội vội vàng vàng làm gì? Cho đến khi ngồi trong quán cà phê Starbucks ở dưới lầu, Hứa Lâm mới thở phào, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh thân với Tổng giám đốc Mạnh như vậy? Hai người quen nhau ở nước Mỹ sao?”

Hứa Nhiên lắc đầu: “Từ hồi cấp ba, anh và anh ấy đã thân với nhau rồi, nhưng sau khi anh ấy đi nước ngoài học đại học, bọn anh mất liên lạc. Sau này, anh đến Mỹ, có lần gặp anh ấy trên MSN, biết anh ấy cũng xin học trường của anh thì bọn anh mới nối lại liên lạc. Sau khi anh ấy đến Mỹ luôn ở trong nhóm của anh, quan hệ của bọn anh rất khăng khít. Hôm anh vừa về nước chính là ở nhà anh ấy một đêm.”

“Nói sớm có phải tốt không! Sớm biết có mối quan hệ này, em cũng không phải ngày ngày lo lắng dưới bàn tay của anh ấy!” Hứa Lâm khoác lác chun mũi. Hứa Nhiên bật cười: “Anh thấy lạ, sao em đột nhiên im lặng chui chân vào công ty bất động sản này của họ? Ngày trước không phải em luôn làm ở mấy chỗ tư vấn hỗn hợp sao?”

“Haizz, bên hỗn hợp đó rất nhàm chán! Hai năm trước bất động sản sốt cao, người khác đều nói làm một năm ở đây bằng em làm ba năm ở chỗ khác, ngốc mới không đến đây! Kết quả em khó khăn lắm mới chen chân vào được, nhà nước lại đưa ra chính sách khống chế giá nhà đất, thật đen đủi!”

Hứa Nhiên không kìm được lên tiếng chế giễu: “Nếu không khống chế giá nhà đất, người dân sẽ gặp đen đủi! Hiện nay, giá nhà đất trong nước đã loạn, còn đắt hơn bên Mỹ!”

“Loạn hết cả rồi! Cho nên nói anh ở Mỹ thật là ổn! Trong nước không chỉ giá nhà đất, ngay cả đến thực phẩm an toàn, môi trường vệ sinh cũng không thể có!”

“Ồ? Vậy anh định đưa em và bố mẹ sang Mỹ định cư, sao em không đi?” Hứa Nhiên nhìn một cái khiến Hứa Lâm cứng họng, cúi đầu, uống một ngụm cà phê: “Anh không cần giục em, em sẽ đi.”

“Anh không có ý đó.” Nụ cười trên mặt Hứa Lâm tắt lịm, Hứa Nhiên lắc đầu: “Anh biết, nhưng không phải em đã nói rất rõ sao, anh và Phi Phi có duyên nhưng không có phận.”

Hứa Lâm nhìn sắc mặt đờ đẫn của anh trai, cũng không muốn nói thêm điều gì, đang do dự, điện thoại của Hứa Nhiên đổ chuông, là Mạnh Tuần gọi: “Khoảng mấy giờ cậu tới?”

“Ồ, mình đã đứng dưới công ty của cậu rồi, bây giờ lên gặp cậu đây.”

Mạnh Tuần ngây người một lúc, mới nói thêm: “Cậu ở dưới đợi mình. Ở quán cà phê Starbucks, mình ra ngoài một chút cho đỡ căng thẳng.”

“Được, vậy mình đợi cậu ở Starbucks.” Hứa Nhiên tắt điện thoại, có chút nghi ngờ. “Thật trùng hợp, Steven muốn anh ở đây đợi cậu ấy.”

“Hả, thế em lên trước đây, bị ông chủ phát hiện mình lười biếng thì chết!” Hứa Lâm nghe thấy Thần Mặt Đen muốn xuống dưới lập tức lo lắng, bê cốc cà phê, uống vội uống vàng rồi chạy lên. Hứa Nhiên thấy bóng cô luồn như con thỏ, cảm thấy buồn cười, thấy biệt hiệu “Thần Mặt Đen” của Steven, thật đúng là danh bất hư truyền!

Hứa Lâm vừa rời đi chưa đầy năm phút thì Mạnh Tuần đã tới. Hứa Nhiên và Mạnh Tuần bàn bạc công việc xong, tắt máy tính, Hứa Nhiên do dự một lúc mới hỏi: “Phi Phi, cô ấy vẫn ổn chứ? Trước đây cậu nói dì Tống bị ốm, cô ấy vẫn ở nhà chăm sóc dì Tống sao?”

Mạnh Tuần nhớ Hứa Lâm vẫn trong công ty, việc Phi Phi đã đi làm, sớm muộn Hứa Nhiên cũng biết, do đó nói thẳng: “Cô ấy vừa mới đi làm hôm nay, nói việc của dì Tống đã sắp xếp ổn thỏa, có người giúp cô ấy chăm sóc rồi.”

“Ồ?” Hứa Nhiên có chút nghi ngờ, lúc này mới hiểu tại sao Hứa Lâm lo lắng như vậy, hóa ra cô sợ anh gặp Phi Phi.

“Cậu vẫn chưa đến tìm cô ấy sao?” Mạnh Tuần nhớ ngày hôm đó lúc về, tờ giấy trên tủ giày đã bị bóc, lẽ nào Hứa Nhiên không đến chỗ dì Tống?

“Tôi đi rồi, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa, cô ấy không biết.” Hứa Nhiên cười sầu não. “Em gái tôi khuyên tôi từ bỏ, nói rằng Phi Phi muốn em tôi lừa tôi là cô ấy đã rời khỏi nơi này. Tôi nghĩ Phi Phi thực sự không muốn gặp tôi nữa.”

Mạnh Tuần im lặng, cúi đầu. Ngày trước, anh không biết người Hứa Nhiên yêu là Đồng Phi Phi nên anh vẫn có thể khuyên Hứa Nhiên từ bỏ, nhưng bây giờ bản thân anh cũng yêu Đồng Phi Phi, anh thực sự không có cách nào để đưa ra bình luận nên làm gì với tình cảm của Hứa Nhiên.

“Hoặc là tôi cũng nên từ bỏ rồi.” Hứa Nhiên cầm cốc cà phê đã lạnh ngắt, nghĩ đến hôm đó đứng ở bãi gửi xe, lạnh thấu xương. “Thực sự đã nhiều năm như vậy, tôi cũng biết tôi và cô ấy là không thể. Nhưng có lúc tôi không chịu được nghĩ liệu có một ngày nào đó, tôi đột nhiên gặp cô ấy, tôi cũng không hy vọng có thể cùng cô ấy nối lại, tôi chỉ muốn có thể nhìn thấy cô ấy bình an, khỏe mạnh đứng trước mặt tôi, như thế tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Hứa Nhiên nhìn xuống, giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, ngón tay lạnh ngắt đẩy dần sức nóng mới đáy mắt. Anh ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không: “Cậu có thể làm cho cô ấy sống bình an, khỏe mạnh, đúng không?”

Mạnh Tuần nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu. Hứa Nhiên vẫn đang mỉm cười, dường như muốn che giấu nỗi đau ẩn sâu trong đáy mắt. Mạnh Tuần cúi đầu, than một hơi dài, khi ánh mắt hướng nhìn Hứa Nhiên, trong mắt anh thấy sự im lặng và bình tĩnh. Anh khẽ nói, giọng điệu hạ thấp, thậm chí có chút nén lại, quả quyết, không chút do dự, nghi ngờ: “Đúng! Tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, nhất định là như vậy.”

5

Mạnh Tuần vừa về đến văn phòng, điện thoại đổ chuông, là Kha Nhã Doanh gọi tới: “Bố em vừa gọi điện thoại, nói tối nay ông có cuộc họp không thể về nhà ăn cơm, tối mai anh có rảnh không?”

“Tối mai?” Mạnh Tuần lật đi lật lại sổ ghi chép công việc “Tối mai có thể được.”

“Vậy, ngày mai tan ca em đợi anh tới đón nhé?”

“Được.” Mạnh Tuần ngắt điện thoại, xoa xoa lông mày. Những ngày gần đây Phi Phi đều phải chăm sóc bà Tống nên Kha Nhã Doanh có việc gì cũng trực tiếp liên hệ với anh. Có vẻ như tiểu nha đầu này tối hôm đó đã hơi khoa trương nên từ sau Tết Bí thư Kha luôn nghĩ ra cơ hội để gặp anh. Thời gian trước anh thực sự rất bận, sau đó bị ốm, do đó việc này kéo dài tới bây giờ.

Buổi tối, sau khi tan ca, Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về, kể chuyện này với cô. Đồng Phi Phi ngây người, hỏi: “Anh phải đến nhà Kha Nhã Doanh gặp bố mẹ cô ấy? Ngộ nhỡ họ tỏ ý muốn gặp bố mẹ anh...”

“Yên tâm, anh đã nghĩ xong lời từ chối, sẽ không để họ có cơ hội gặp nhau.”

“Ồ, thế thì tốt.” Đồng Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, cô luôn tin vào khả năng ăn nói của Mạnh Tuần. Mạnh Tuần thấy sắc mặt thoải mái của Đồng Phi Phi, im lặng quay đầu.

Lần gặp mặt buổi tối này rất thuận lợi. Mạnh Tuần bày tỏ rõ ràng với bố mẹ Kha Nhã Doanh là không có ý định tranh quyền thừa kế của gia tộc, thích Nhã Doanh cũng không phải vì thân phận cô ấy, do vậy không hy vọng bố mẹ hai bên sớm gặp nhau, để tránh những rắc rối không cần thiết. Ông Kha đồng ý với ý kiến của Mạnh Tuần, còn bà Kha lần trước vốn có ấn tượng tốt với Mạnh Tuần, lần này nói chuyện trực tiếp, cảm thấy rất hài lòng với Mạnh Tuần, sau đó, khi Kha Nhã Doanh tiễn Mạnh Tuần về, có chút lo lắng: “Chỉ sợ bố mẹ em đã chấm anh thế thì phải làm thế nào bây giờ?”

“Không phải em muốn kết quả như thế hay sao? Thế này họ sẽ để em tự do.”

“Nói thì thế... nhưng em sợ đến lúc đó họ không đồng ý cho em và anh chia...”

“Tính sau vậy. Anh thấy bố mẹ em không giống những người không biết đạo lý.”

Kha Nhã Doanh thở dài, khẽ nói: “Việc này, anh đã nói với Phi Phi sao?”

“Nói rồi.” Mạnh Tuần khẽ nói với Kha Nhã Doanh. “Em về đi, cũng đừng về quá muộn.”

“Được. Rảnh sẽ liên lạc sau.” Kha Nhã Doanh thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mạnh Tuần, cũng không nói thêm, quay người về nhà.

Mạnh Tuần ngồi trong xe, cúi đầu tìm thuốc lá trong túi, nghĩ thế nào lại cất vào trong túi quần. Anh nhớ trước kia Hứa Nhiên nói với anh, Phi Phi không thích mùi thuốc lá.

Sức khỏe của bà Tống dần dần bình phục, sau một tuần cũng không cần Hạ Tiểu Quả lúc nào cũng túc trực bên cạnh nữa, do đó Đồng Phi Phi để Hạ Tiểu Quả yên tâm đi làm, buổi trưa cô đều vội vàng về nhà nấu cơm cho bà, cũng tiện theo dõi tình hình của bà. Mạnh Tuần tự nhiên trở thành “xe ôm” của Phi Phi, lý do của anh đưa ra rất đơn giản. Buổi trưa nghỉ có một, hai tiếng, cô không thể bắt xe về nhà, xe buýt đông, đợi chờ đến lúc nào? Hơn nữa, anh đưa cô về không phải chỉ đưa không, cũng tiện đường được ăn cơm, cũng coi như Đồng Phi Phi trả tiền xe. Đồng Phi Phi vốn không muốn làm phiền Mạnh Tuần, nhưng Mạnh Tuần cho cô hai sự lựa chọn. Một là để anh đưa cô về nhà, hai là để anh nhờ người nấu cơm cho bà Tống. Thương lượng một hồi, Đồng Phi Phi chỉ còn cách đồng ý để anh đưa về.

Để tiết kiệm thời gian, Mạnh Tuần mua cho Đồng Phi Phi một chiếc nồi cơm điện có thể đặt giờ. Như vậy, buổi sáng Phi Phi có thể vo gạo xong, đặt giờ đồng hồ, buổi trưa về chỉ cần nấu thức ăn. Còn Mạnh Tuần nói là ăn ké nhưng thực tế luôn giúp Phi Phi một tay. Thậm chí nhặt rau, rửa rau đều là anh làm, Phi Phi chỉ cần xào là xong. Ăn xong cơm, người rửa bát cũng là Mạnh Tuần. Anh nói, anh không có thói quen ngủ trưa, không làm gì thì cũng chỉ ngồi không, lại kiên quyết muốn Phi Phi nằm nghỉ một lát.

Bà Tống lúc nằm viện cũng đã gặp Mạnh Tuần vài lần, nhưng lúc đó bà chỉ biết Mạnh Tuần là quản lý của Phi Phi. Bây giờ bà thấy Mạnh Tuần chăm sóc Phi Phi ân cần như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào, đối với Mạnh Tuần càng thêm thân thiết. Mạnh Tuần tiếp xúc nhiều với bà Tống, cũng chỉ muốn hiểu thêm về Phi Phi, mấy hôm bà thấy không khỏe, còn nấu nước đường nâu cho bà.

Đồng Phi Phi vốn đã bị thiếu máu, đến mùa đông tay chân lạnh ngắt. Sáng hôm đó, cô ngồi ở văn phòng, vì bị đau bụng nên sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát, nghe thấy điện thoại của Mạnh Tuần, muốn cô đến văn phòng của anh. Cô khó chịu đứng lên, bước từng bước. Mạnh Tuần vừa thấy cô bước vào lập tức đứng lên đóng cửa, dìu cô ngồi xuống sofa, đưa cho cô cốc nước. Đồng Phi Phi uống một ngụm, mới phát hiện ra là nước đường nâu. Cô dừng lại, ôm chặt cốc, Mạnh Tuần thấy cô ngập ngừng không uống, khẽ hắng giọng: “Không uống quen sao? Có pha thêm ít bột gừng, hơi cay một chút, nhưng em hãy uống hết đi, như thế sẽ thấy thoải mái hơn đó.”

Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuần, ánh mắt anh dịu dàng, vẻ cưng chiều, trên trán thoáng hiện sự âu lo, phiền não. Ánh mắt Đồng Phi Phi trở nên mơ hồ, giọng nói có chút thẫn thờ: “Sao anh lại nấu cho em cái này?”

Mạnh Tuần cười có chút gượng gạo: “Hôm qua anh nghe dì Tống nói, hai hôm nay không nên để em gặp nước lạnh, lúc sáng anh thấy sắc mặt em không tốt, liền nghĩ không biết có phải em đến ngày đó không. Anh lên mạng tìm hiểu, con gái đến kỳ kinh uống nhiều nước đường nâu sẽ bớt đau bụng, vì thế anh mới ra tiệm thuốc mua loại này, nghe nhân viên nói hiệu quả rất tốt, em uống thử xem.”

Đồng Phi Phi cúi nhìn cốc nước màu nâu đỏ, khói đang bốc lên, đôi mắt cô dường như đang nóng lên. Hai tay ôm chặt chiếc cốc, cô ngẩng đầu, uống hết cốc nước đường nâu, cảm thấy người ấm dần lên. Cô khịt khịt mũi, cúi đầu nói: “Cảm ơn!”

“Nha đầu ngốc!” Mạnh Tuần khẽ cười, cầm lấy chiếc cốc trong tay Đồng Phi Phi, thuận tay đưa cho cô một túi chườm nước nóng. “Anh vừa nấu nước nóng, em để lên bụng, ở đây nằm một lát, lát nữa đến giờ ăn trưa anh sẽ gọi em.”

Anh vừa nói vừa lấy chiếc áo khoác của mình trên sofa, Đồng Phi Phi cởi giày nằm xuống, đắp áo lên người cô. Toàn thân Đồng Phi Phi được bao phủ một sự ấm áp lạ thường, những cơn đau dường như bị ngăn cách bởi một lớp dày, dần biến mất, sự mệt mỏi cũng dần tan biến. Cuối cùng, cô cũng không phải cố gắng kìm nén bản thân, chính vào giây phút này cô thấy mình mềm yếu, mắt từ từ khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau hôm đó, Mạnh Tuần cảm thấy Phi Phi thay đổi thái độ với anh. Mặc dù cô vẫn không có những cử chỉ thân mật với anh, nhưng ít nhất cô cũng không cố ý giữ khoảng cách hay khách khí với anh. Kha Nhã Doanh cũng cảm thấy Đồng Phi Phi có chút thay đổi. Có lần Kha Nhã Doanh đến thăm bà Tống, vẫn cười nói: “Dì Tống, dì phải giữ gìn sức khỏe, dì xem bệnh của dì đỡ nhiều, sắc mặt Phi Phi cũng tốt hơn rồi.”

“Đúng vậy, thời gian trước dì thực sự đã khiến Phi Phi mệt mỏi! Nhưng bây giờ nó như vậy không phải là công lao của ta đâu!” Bà Tống khẽ mỉm cười.

“Hả?” Kha Nhã Doanh hiếu kỳ hỏi. “Là công lao của ai ạ?”

“Cháu hỏi Phi Phi đi!” Bà Tống cười nhăn hết cả mắt. “Người ta ân cần quan tâm, chăm sóc nó, khiến bà già này cũng thấy cảm động!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Mặt Đồng Phi Phi đỏ ửng lên, Kha Nhã Doanh thấy biểu hiện của Đồng Phi Phi, hạ giọng hỏi: “Lẽ nào Mạnh Tuần đã tới đây rồi sao?”

“Anh ấy chỉ là... buổi trưa đưa mình về nấu cơm.” Đồng Phi Phi có chút xấu hổ, cúi mặt. “Đúng rồi, không phải cậu định đến nhà Tiểu Quả sao? Cũng không còn sớm nữa, cậu mau đi đi!”

“Làm gì vậy? Sao muốn đuổi mình đi nhanh vậy?” Kha Nhã Doanh lẩm bẩm đứng dậy, nói với bà Tống: “Dì Tống, lần sau cháu tới thăm dì!”

“Được, được, lần sau tới gọi Tiểu Quả cùng đến nhé! Dì sẽ làm sườn xào chua ngọt cho hai đứa!” Bà Tống cười, vẫy tay chào Kha Nhã Doanh, để Đồng Phi Phi đưa Kha Nhã Doanh ra ngoài.

“Cậu cũng hơi quá đáng rồi đó, bắt đầu với Mạnh Tuần mà tuyệt nhiên không nói với mình câu nào!” Kha Nhã Doanh vừa đi ra ngoài vừa oán trách, một lúc sau cũng không thấy Đồng Phi Phi lên tiếng, không kìm được hỏi: “Sao rồi?”

Đồng Phi Phi im lặng, đi xuống tầng một, mới nhẹ nhàng nói: “Cậu biết là mình không thể quên được Quân An mà.”

“Ừm.” Kha Nhã Doanh có chút băn khoăn, không phải đang nói về việc của Mạnh Tuần sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến Quân An?

“Hai ngày trước, Mạnh Tuần biết mình đến ngày đó, liền nấu cho mình một cốc nước đường nâu.” Đồng Phi Phi cúi mắt, khẽ cười. “Hôm đó, mình thực sự rất cảm động. Vì vậy mình nhớ đến năm đó, Quân An chạy khắp ký túc xá nam, cuối cùng đi tìm giám thụ chỉ để mượn ca điện, nấu cho mình một cốc nước đường nâu.”

Đồng Phi Phi ngẩng đầu, nhìn Kha Nhã Doanh, nhưng ánh mắt như nhìn vào một nơi rất xa xăm: “Quân An biểu lộ tình cảm với mình, là đêm Giao thừa năm mình học năm thứ nhất, nhưng tối hôm đó mình không đồng ý. Anh ấy thực sự khiến mình cảm động, chính là lần đưa cho mình cốc nước đường nâu. Mình nhớ cuối tuần đầu tiên kỳ học năm thứ nhất, trời rất lạnh, mình rất đau bụng, chín giờ hơn vẫn cuốn mình trong chăn, bữa sáng cũng không ăn. Sau này, Quân An biết mình không khỏe, liền chạy tới, còn bắt mình xuống nhà. Lúc đó, mình không vui, cảm thấy anh ấy không biết chăm sóc chút nào. Cho đến khi nhận được chiếc cốc từ đôi tay lạnh cóng của anh ấy, cảm nhận được sự ấm áp từ cốc nước đường nâu, mình mới biết tại sao anh ấy kiên trì đợi mình xuống như vậy.”

Đồng Phi Phi mím môi, khẽ mỉm cười: “Lúc đó, bên trường anh ấy vì mới xảy ra hỏa hoạn nên cấm sử dụng ấm điện rất nghiêm, anh ấy đã chạy khắp ký túc xá nam của khoa vẫn không mượn được ấm điện. Cuối cùng, anh chỉ có thể đến mượn giám thị. Giám thị vốn rất vui mừng khi thấy anh ấy đến, kết quả khi nghe thấy anh ấy đến mượn ấm điện để nấu nước đường nâu cho bạn gái, đột nhiên thấy tức giận. Vì vậy, Quân An vừa nấu nước đường nâu vừa nghe giám thị giáo huấn, nói rằng trong thời gian học đại học không nên vướng bận yêu đương, nên tập trung học hành hoặc tham gia vào các hội, tổ chức xã hội... Sau đó anh ấy đùa với mình, nói vẫn may mình không phải là sinh viên trường anh ấy, nếu không giám thị sẽ giương cung bắn đôi uyên ương.”

Kha Nhã Doanh im lặng lắng nghe Đồng Phi Phi kể lại. Cô đã từng rất ngưỡng mộ Phi Phi vì cô có một người yêu thương, cưng chiều cô đến như vậy, ngưỡng mộ cô có một quãng thời gian đẹp thuần khiết như vậy. Nhưng bây giờ, cô không nghĩ như thế. Cô ước rằng Phi Phi chưa từng gặp Tống Quân An, cô ước rằng Phi Phi chưa từng trải qua một cuộc tình như vậy.

Đã từng trải qua khó khăn, một người tốt như Quân An, một tình cảm thuần khiết, đẹp đẽ như vậy sớm đã khắc sâu vào xương cốt Phi Phi, ăn sâu vào huyết mạch, trở thành một phần trong sinh mạng của cô, lớn theo từng hơi thở của cô, kéo dài trong tư tưởng của cô, sao cô có thể buông tay, sao có thể quên được? Tống Quân An, ba chữ này đã trở thành dấu niêm phong nặng trịch, sống chết đè nặng lên trái tim Phi Phi. Nếu họ chia tay, nếu Quân An vẫn sống trên đời này, có lẽ dấu niêm phong ấy sẽ có một ngày được bóc ra. Nhưng Quân An đã ra đi, dấu niêm phong này trở thành chiếc khóa khóa trái tim Phi Phi, tất cả sự ấm áp, dịu dàng của cô đều bị khóa chặt, vĩnh viễn không thể giải thoát. Cho nên Mạnh Tuần có đối tốt, có tình cảm sâu sắc đối với Phi Phi cũng chỉ là vô ích mà thôi. Chỉ vì anh mãi mãi không thể vượt qua được một người đã ra đi, anh vĩnh viễn không thể vượt qua được người đàn ông cả đời chỉ yêu Phi Phi, Tống Quân An.

6

Vài ngày sau, ông Kha lại mời Mạnh Tuần đến nhà ăn cơm. Trong lúc ngồi nói chuyện, ông Kha hỏi Mạnh Tuần dự định sự nghiệp sau này như thế nào. Mạnh Tuần nghĩ một lúc, trả lời: “Sự nghiệp gia đình, bố cháu có thể giao cho anh cả, nếu cần cháu, cháu vẫn cố gắng giúp, nhưng cháu cho rằng sự nghiệp của bản thân cũng không nhất định phải hạn chế trong công ty.”

“Ừm, lần trước bác hỏi Nhã Doanh về tình hình nhà cháu, cũng nói cháu không thích tranh quyền kế vị. Bây giờ cháu có thể nghĩ như vậy rất tốt. Bác cũng muốn cháu tích lũy cho bản thân một chút.”

Mạnh Tuần trả lời rất trịnh trọng: “Cảm ơn bác đã nhắc nhở, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Ông Kha mãn nguyện gật đầu, nói: “Cháu cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần cháu đối xử tốt với Nhã Doanh, có một số việc bác sẽ giúp cháu.”

Kha Nhã Doanh nghe thấy vậy thì ngây người, muốn nói gì đó, nhưng thấy lông mày Mạnh Tuần cau lại, cuối cùng chỉ khẽ bặm môi, cúi đầu.

Hai ngày sau, khách hàng dự án lớn đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn tìm hiểu một dự án bất động sản có tiếng ở Tokyo. Kế hoạch này mặc dù Hứa Nhiên đã xem qua nhưng Mạnh Tuần vẫn chưa tiếp xúc bao giờ, vì thế anh phải đến Tokyo một chuyến, đồng thời tìm người thiết kế dự án đó, giao lưu một chút. Người đồng hành với Mạnh Tuần vốn là Hứa Lâm, ai ngờ Hứa Lâm đột nhiên bị viêm dạ dày, do đó Đồng Phi Phi bị phái đi cùng. Lúc đó, sức khỏe của bà Tống đã ổn định, đành nhờ Hạ Tiểu Quả đến thăm bà Tống nhiều hơn. Cả phòng kế hoạch chỉ có hai người hiểu tiếng Nhật là cô và Hứa Lâm, cô không thể để Hứa Lâm đang ốm đau bệnh tật phải đi công tác.
Phan_26 end
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat